Tặng Mì – Chap 1. T__T
Gem còn chưa có đặt tên được nữa.
Đặt tên fic là “Tặng Mì” nhá
*****************
Cậu gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tiếng động theo đó phát ra rời rạc không thành giai điệu. Thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn đồng hồ rồi khẽ thở dài
“Thật là, ông anh này chẳng thay đổi gì cả, lúc nào cũng đến muộn”.
Hướng mắt nhìn qua cửa sổ, quán cà phê này nổi tiếng vì nó có tầm nhìn rất đẹp. Quán được đặt trên tầng cao nhất của một khách sạn năm sao, từ trên đây nhìn xuống có thể thấy được toàn cảnh thành phố. Năm năm rồi cậu mới về lại nơi này. Thành phố đã thay đổi chóng mặt đến mức cậu không thể nhận ra. Nhưng khi đứng từ trên cao nhìn xuống trong lòng lại dâng lên xúc cảm quen thuộc không nói thành lời. Cậu bỗng nhiên nhớ tới người đó, người đó chắc chắn rất thích những nơi như thế này. Nghĩ đến đây lồng ngực lại âm ỉ đau.
– Changmin, xin lỗi vì đã để nhóc đợi lâu.
Tầm mắt vừa chuyển đến nét mặt toe toét của người mới tới, câu cằn nhằn đang chực thốt ra ở miệng bỗng dưng nghẹn lại ở cổ họng. Không thể phát ra âm thanh, cũng không thể cử động, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
– Nào nào, gặp anh khiến nhóc bất ngờ như vậy sao? năm năm không gặp nhóc đã thực sự trưởng thành rồi. Xem nào, lại cao hơn rồi có phải không?
Kim Jaejoong mải mê nói, cũng không để ý đến sắc mặt của cậu em trai kém mình hai tuổi đã chuyển sang màu trắng bệnh, lại tiếp tục cười.
– Ah, anh quên, giới thiệu với nhóc đây là Yunho, người yêu của anh.
Cậu cảm giác hai tai mình ù đi, thái dương không ngừng co giật, Kim Jaejoong nói gì cậu cũng không còn nghe rõ, chỉ còn lưu lại câu nói cuối cùng “Đây là Yunho, người yêu của anh”. Từng câu từng chữ vang vọng, nhảy múa trong đầu cậu, đập vào não đau buốt. Môi vừa khẽ mấp máy cái tên cậu đã thầm gọi trong mơ không biết bao nhiêu lần, bỗng dưng vì một câu nói mà dừng lại.
– Chào cậu, tôi là Yunho, rất vui được làm quen với cậu.
Giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc. Từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa một lần rời mắt khỏi người đó. Người con trai đã ở bên cậu hơn hai năm. Người con trai đã chiếm trọn trái tim cậu, sau đó biến mất không một lời từ biệt. Làm cậu tìm kiếm mọi ngóc ngách như kẻ điên suốt một năm qua. Người con trai đó hiện tại đang đứng trước mặt cậu. Dùng phong thái lịch sự đối đãi với cậu, dùng ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc nhìn thẳng vào cậu, môi lại nhẹ nhàng cất tiếng “Chào cậu, tôi là Yunho, rất vui được làm quen với cậu”.
Shim Changmin lần đầu tiên trong đời phát hiện ra, hóa ra câu chào hỏi của một người cũng có thể dùng để đả thương một người khác. Đau đến nghẹn thắt.
Cuối cùng Kim Jaejoong cũng nhận ra sự bất thường nơi cậu.
– Em sao thế Shim Changmin, Yunho nói chào em kìa. Mà trông sắc mặt em kém lắm, không sao chứ?
Cậu hít thật sâu một hơi, khó khăn lấy lại hơi thở. Đồng thời cũng kéo chút lí trí trong cậu quay về. Dù sao hiện giờ nếu nóng vội có thể làm hỏng tất cả. Cậu cần tìm hiểu nguyên do vì sao người cậu yêu thương lại bỗng chốc trở thành một con người hoàn toàn xa lạ.
– Ah, xin lỗi anh Jaejoong. Em chỉ đang nghĩ anh Yunho đây rất giống một người em từng quen khi còn ở bên Mĩ. – Cậu cười cười trả lời hắn, sau đó quay sang anh, cố gắng dùng tông giọng bình thản nhất có thể – Chào anh, em là Changmin, là em họ của anh Jaejoong.
Trong đôi mắt nâu nhạt xuất hiện chút xao động, như có một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ mùa thu, nhưng khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong một tích tắc. Anh hơi cúi đầu chào người đối diện, trên môi vẫn là nụ cười lịch sự nhã nhặn đúng tiêu chuẩn.
– Tôi đã nghe Jaejoong nói nhiều về cậu, nhưng giờ mới được gặp mặt.
Tầm mắt hai người lại giao nhau. Không khí bỗng chốc trở nên đặc quánh. Kim Jaejoong cười cười kéo tay hai người.
– Thôi nào, ngồi xuống đã rồi hãy nói chuyện. Nãy giờ đứng hoài anh cũng mỏi chân rồi. Em muốn uống gì Yunho? Vẫn như mọi khi nhé?
Nói rồi hắn quay sang nói với người phục vụ bàn vừa đi tới
– Cho tôi hai ly cà phê đen.
Shim Changmin thoáng giật mình, lại không kiềm chế được nhìn về phía người con trai trước mặt “Cà phê đen? Từ khi nào Yunho lại uống cà phê đen? Đó không phải thứ Yunho ghét nhất sao?”
Như đọc được suy nghĩ của người đối diện, anh quay sang nhìn thẳng cậu và mỉm cười.
– Tôi với Jaejoong đều thích cà phê đen – Sau đó nhìn liếc sang qua ly sữa dâu trước mặt cậu, nụ cười lại càng thêm chói mắt , đó từng là nụ cười mà cậu thích nhất, nhưng không hiểu sao lúc này đây, cậu chỉ cảm thấy nụ cười đó rất khó coi – À, cậu Shim thích uống sữa dâu sao? Đúng là người trẻ tuổi thật tốt. Sở thích cũng thật đáng yêu.
Bàn tay nắm chặt ly sữa dâu đến trắng bệch, hơi lạnh từ cốc thấm qua đầu ngón tay len lỏi vào cơ thể cậu, nhưng cậu không hề cảm thấy lạnh. Chỉ cảm thấy nhói buốt. Thực ra người thích sữa dâu vốn không phải cậu.
Lúc này thì Jaejoong chợt cất tiếng.
– À phải rồi, nhóc có người yêu chưa? Nhóc cũng đã hai mươi tư rồi. Nhanh thật, có người yêu nhớ phải dẫn đến cho anh mày duyệt nghe chưa? Mà khi nãy nhóc bảo Yunho giống một người nhóc quen. Người quen mà khiến nhóc nhìn đến thẫn thờ như vậy. Chắc không phải là người yêu đó chứ?
– Không, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi – cậu nghiêng đầu, đưa mắt vào khoảng không – Mới đầu nhìn thấy giống, càng nhìn càng thấy khác biệt.
Jaejoong khẽ cười khi thấy biểu hiện trầm tư của cậu em nhỏ hơn mình hai tuổi.
– Vậy sao? Thú thực mấy năm qua anh bận quá, chẳng có thời gian hỏi han nhóc. Cho người anh vô tâm này xin lỗi nhóc nhá. Nhóc đừng buồn, rồi sẽ có người phù hợp với nhóc thôi. Như anh này, hóa ra anh chờ đợi bao nhiêu lâu là để gặp được Yunho đó.
.
.
.
Cậu không hiểu bản thân về nhà như thế nào, cũng không biết mình đã trải qua cuộc gặp gỡ kia ra sao, càng không nhớ bản thân đã nói những gì. Lồng ngực cậu giờ không còn cảm giác đau đớn mà trở nên trống rỗng. Dường như có ai đã khoét một lỗ hổng nơi ngực trái, mang trái tim cậu biến thành tro bụi. Tình yêu của cậu cũng theo đó mà tan ra từng mảnh nhỏ. Cậu biết đó chính là người cậu đang tìm kiếm. Cậu biết người đó nhận ra cậu. Không phải mất trí nhớ như những phim tình cảm nhạt nhẽo mà cậu vẫn chiều theo người đó ngồi xem dù mình không thích. Không phải người giống người, mà đó chính là Yunho, là Yunho của cậu. Là Yunho từng gối đầu lên tay cậu cười nói “Changmin, cậu là một tên xấu tính, nhưng cũng vô cùng dịu dàng”, là Yunho trong lễ giáng sinh đầu tiên bên nhau đã nói, “Changmin, tôi cảm thấy ở bên cạnh cậu rất vui vẻ, rất hạnh phúc”, còn là Yunho trong đêm giao thừa dịu dàng nắm tay cậu thì thầm “Changmin, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau được không?”. Chỉ có điều, mãi mãi của người đó tính bằng hai năm ngắn ngủi. Còn cậu thì ngốc nghếch, tin tưởng rằng mãi mãi chính là một đời. Một đời của Shim Changmin, một đời của Jung Yunho.
Nhấc điện thoại gọi cho thư kí, dặn dò một cuộc hẹn. Cậu nhất định phải làm rõ mọi chuyện. Cậu không muốn tình yêu của cậu thành hư vô, không muốn tình cảm của mình bị chối bỏ.
.
.
.
– Nghe nói cậu muốn gặp tôi.
Anh đứng trước cửa phòng cậu, giọng nói thản nhiên, thái độ ung dung bình tĩnh, như thể anh đã đoán trước được ngày này sẽ đến.
– Cậu không mời tôi vào sao?
Nói rồi không đợi cậu trả lời, nhẹ nhàng lách người tiến vào phòng cậu. Động tác quen thuộc đến mức khiến bản thân cậu sững sờ.
– Tôi không nghĩ cậu lại về Hàn Quốc sớm như vậy. – Anh bước đến vuốt nhẹ khung ảnh đặt trên chiếc bàn chính diện căn phòng, trong đó là bức hình hai người con trai đang nhìn nhau cười thật tươi. – Cậu vẫn còn giữ sao? Hơn một năm rồi, cậu cũng nên tìm người mới đi thôi.
Cậu cảm giác sự kiên nhẫn của bản thân đã lên đến cực hạn, cơn giận bị đè nén dâng trào như sóng ngầm. Hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến thần kinh cậu tê dại. Cậu không hiểu được người trước mặt, liệu đây có thật sự là người cậu đã từng hết lòng yêu thương?
– Không có gì muốn hỏi sao?
– …
– Tôi biết hơn một năm qua cậu tìm kiếm tôi rất vất vả, đó là do tôi sai, đáng nhẽ cũng nên nói cho cậu một tiếng. Nhưng vì có nhiều việc dồn dập quá, sau rồi tôi lại nghĩ nói ra cũng không cần thiết, tôi cứ nghĩ cậu sẽ chán nản mà dừng lại, không ngờ cậu kiên trì như vậy.
Cậu không thể tin vào tai mình. Hai năm yêu thương, một năm tìm kiếm, vậy mà người đó coi như gió cuốn bụi bay, một câu nói “do tôi sai” thổi bay toàn bộ nỗ lực của cậu, cuốn trôi toàn bộ tình cảm của cậu.
– Anh…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói đi !!? – Cậu gầm lên đầy tức giận, nhưng khi nhìn đến đôi mắt nâu trong suốt của người kia, tiếng gầm lại tan ra, vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, như một con thú già kiệt quệ, khắp người đầy vết thương – Yunho, nói cho tôi rằng không phải vậy, rằng tất cả chỉ là trò đùa, nói đi Yunho. Xin anh.
– Chẳng có gì cả, tôi bỗng nhiên gặp Jaejoong, sau đó nhận ra người tôi yêu là Jaejoong chứ không phải cậu. Như tôi đã nói rồi đó, đáng ra tôi nên gặp cậu và nói rõ với cậu, nhưng không có thời gian, với lại cũng không muốn Jaejoong hiểu nhầm.
– THÔI ĐI!!
Yêu ư? Anh thì biết cái gì về tình yêu chứ? Không phải cũng từng nói yêu tôi sao? Không phải từng nói mãi mãi sao? Giờ anh có thể nói ra nhẹ nhàng đến thế? Bỗng nhiên? anh bỗng nhiên gặp anh họ tôi? Rồi bỗng nhiên yêu? Cũng bỗng nhiên quên luôn tình yêu của tôi? Vậy mà anh còn dám nói ra chữ yêu ư?
Anh khẽ thở dài.
– Khi tôi gặp cậu, nơi đất khách quê người, bị sự dịu dàng của cậu làm cho cảm động, rồi nhầm lẫn nó với yêu. Cho đến khi tôi gặp được anh ấy tôi mới nhận ra tình cảm thật sự của mình. Nói yêu cậu là tôi sai. Rời xa cậu mà không nói một lời cũng là tôi sai. Tôi không dám mong cậu tha thứ. Tôi chỉ hi vọng cậu coi như chúng ta chưa từng gặp nhau, chưa từng có khoảng thời gian hai năm đó. – Nói rồi anh ngừng lại, sau đó lại nhìn cậu – Tôi yêu Jaejoong. Tôi không muốn anh ấy bị tổn thương. Tôi tin rằng cậu cũng vậy. Nên hãy dừng lại ở đây thôi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, cậu rất muốn đưa tay ra giữ anh lại, nhưng bàn tay vừa đưa lên đã dừng lại giữa chừng rồi xuôi theo đó mà buông thõng. Ánh mắt anh khi nói ra lời yêu tràn đầy kiên định. Cậu chính thức trở thành quá khứ, mà không, quá khứ là thứ người ta lưu giữ trong kí ức, còn cậu và tình cảm của cậu, bị anh biến thành ảo ảnh. Thành thứ chưa từng tồn tại trong cuộc đời của Jung Yunho. Cậu tự nhiên rất muốn cười. Cười thật to nhưng ngay cả nâng khóe môi lên cũng thật khó khăn. Jung Yunho cố chấp ương bướng, Jung Yunho kiên định quyết tâm. Cậu đã từng vì tính cố chấp đó mà yêu thương anh, muốn bảo vệ anh, nhưng giờ đây cũng là vì tính cố chấp đó mà mất đi anh. Jung Yunho nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm của cậu. Nhưng cậu không thể, không thể vứt bỏ tình yêu của bản thân, cũng không thể phá hủy tình cảm của Jaejoong, càng không nỡ cướp đi hạnh phúc của Yunho.
Cậu nhớ cậu từng trêu anh rằng “này,em muốn là người hạnh phúc thứ hai nhé”.Lúc đó anh dùng khuôn mặt ngây ngô nhìn cậu hỏi “Sao lại là hạnh phúc thứ hai?”. Cậu cười thật tươi, xoa xoa đầu xù trước mặt, tiện thể bẹo má anh vài cái rồi nói “Vì em muốn Yunho là người hạnh phúc nhất, khi đó, em đương nhiên sẽ hạnh phúc thứ hai rồi”.
Shim Changmin hai mươi hai tuổi, không hề biết rằng hai năm sau, cậu vì chính câu nói của mình mà đau lòng. Bây giờ cậu mới biết, không phải Yunho là người hạnh phúc nhất thì cậu sẽ là người hạnh phúc thứ hai. Hạnh phúc thứ hai, giờ đã nằm trong tay người khác.
**********
End chap 1